Cây phong ba nở hoa trên ngọn sóng
QPTĐ-Bố mẹ già ở miền Bắc thiếu vắng người chăm sóc, vợ và con trai nhỏ 4 tuổi ở miền Nam, điều kiện gia đình còn gặp nhiều khó khăn, nhưng vượt lên tất cả, Đại úy, Thạc sĩ, Bác sĩ Lã Văn Tuấn, Bệnh xá trưởng, Bệnh xá đảo Trường Sa Lớn, một người con ưu tú của quê hương Thanh Mai, huyện Thanh Oai, Hà Nội vẫn âm thầm, lặng lẽ giữa nắng gió mặn mòi của biển khơi, để chăm sóc sức khỏe bộ đội và nhân dân. Nhờ có anh mà hàng nghìn ngư dân vươn khơi bám biển không may bị tai nạn nghề nghiệp, ốm đau được điều trị khỏi bệnh. Trong đó có nhiều ca “thập tử nhất sinh” đã được anh cứu sống và đưa về đất liền an toàn. Nhắc tới anh, cán bộ, chiến sĩ và nhân dân trên đảo luôn ví anh là “cây phong ba nở hoa trên ngọn sóng”, dành cho anh những tình cảm quý mến và trân trọng bởi ý chí, nghị lực kiên cường, ngày đêm bám biển, bám đảo, trụ vững nơi đầu sóng, ngọn gió, góp phần bảo vệ vững chắc từng tấc đất, từng vùng biển thiêng liêng trên hòn đảo tiền tiêu của Tổ quốc.
Đại úy Lã Văn Tuấn kiểm tra sức khỏe cho ngư dân Đoàn Huệ Tính,
ở Phú Quý, Bình Thuận khỏi cơn nguy kịch khi gặp nạn trên biển.
Gác niềm riêng thực hiện nhiệm vụ thiêng liêng
Đúng như lời của một bài hát “Nắng Trường Sa, nắng cháy thịt da/Làm lá phong ba thành màu hoa gạo”, chúng tôi đến thăm Trường Sa lớn dưới trời nắng gắt, cái nóng hơn 40 độ C đem theo hơi mặn mòi của biển khơi khiến cho con đường bê tông dẫn vào Trung tâm y tế Trường Sa Lớn bỏng rát, như muốn nứt vỡ ra từng mảng. Vậy mà bên trong phòng cấp cứu, Đại úy, Bác sĩ Lã Văn Tuấn cùng kíp trực, ai nấy đều mồ hôi ướt đẫm áo blu trắng, miệt mài tiêm, truyền, rồi cả bằng phương pháp hô hấp nhân tạo để cấp cứu ngư dân Đoàn Huệ Tính ở Phú Quý, Bình Thuận khỏi cơn nguy kịch khi gặp nạn trên biển. Kết thúc ca cấp cứu thành công, Đại úy Lã Văn Tuấn không kịp thay quần áo, anh bước ra, bắt tay tôi giải thích: “Nhà báo thông cảm, hẹn gặp anh rồi nhưng có ca cấp cứu đột xuất nên anh em Bệnh xá không thể hoãn lại được”. Sau khi rót cho tôi chén nước, anh cho biết thêm: “Bệnh nhân Tính bị ngộ độc oxy do áp suất lớn vượt quá 1,4 atmosphere khi lặn ở độ sâu 57m để đánh bắt hải sản nên bệnh nhân bị động kinh, chóng mặt, buồn nôn, lên cơn co giật toàn thân, mất ý thức nếu không cấp cứu kịp thời sẽ dẫn đến tử vong. Cũng may, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần phải theo dõi điều trị tiếp”.
Qua câu chuyện về cuộc sống, công việc, chúng tôi được biết, Đại úy Lã Văn Tuấn sinh ra và lớn lên tại xã Thanh Mai, huyện Thanh Oai, thành phố Hà Nội. Tốt nghiệp trung học phổ thông năm 2006, anh thi đỗ vào Trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Nhưng do bố mẹ tuổi cao, thu nhập kinh tế gia đình chủ yếu là làm nông nghiệp nên rất khó khăn. Ngồi trên giảng đường mà cứ nghĩ đến cảnh bố mẹ già hằng ngày vất vả bán mặt cho đất, bán lưng cho trời trên đồng ruộng để lấy tiền nuôi anh ăn học, khiến ruột gan Lã Văn Tuấn như thắt lại, không còn đầu óc để tiếp thu kiến thức.
Theo học được một năm, anh Tuấn đã quyết định bỏ học giữa chừng để ôn và thi vào Học viện Quân y. Tháng 3/2014, anh tốt nghiệp loại Giỏi, được phong quân hàm Trung úy và được tổ chức phân công công tác tại Bệnh viện Quân y 175, Thành phố Hồ Chí Minh, là bác sĩ Khoa Ngoại tổng quát. Qua bốn năm công tác tại bệnh viện hàng đầu của Quân đội và là tuyến cuối của phía Nam, Lã Văn Tuấn không ngừng học tập, rèn luyện, trau dồi năng lực chuyên môn, kinh nghiệm, được đồng nghiệp tin tưởng, quân dân quý mến.
Nhưng để đáp ứng với đòi hỏi yêu cầu ngày càng cao của nhiệm vụ, anh đã đề nghị với cấp trên, xin theo học tiếp chương trình thạc sĩ Ngoại Khoa tại Đại học Y dược TP. Hồ Chí Minh. Ngày 28/4/2022, anh nhận bằng tốt nghiệp, cũng chính là ngày anh Tuấn xung phong ra công tác tại Trường Sa. Đại úy Lã Văn Tuấn cho biết: “Ra đảo thực hiện nhiệm vụ chăm sóc sức khỏe nhân dân là một vinh dự không phải ai cũng có được, nên tôi đã viết đơn tình nguyện”. Cho nên, mặc dù bố mẹ già đang ở xa, con còn nhỏ, những bác sĩ Tuấn vẫn quyết tâm lên đường ra đảo. “Xa nhà lâu thế chắc vợ con mong lắm anh nhỉ?”- Tôi hỏi.
Ngước nhìn những lá bàng vuông, lá phong ba dưới nắng đang chuyển dần thành màu hoa gạo, Lã Văn Tuấn chia sẻ: “Mình có động lực tinh thần để bám biển, bám đảo như hôm nay là do may mắn có được người vợ hiền luôn thấu hiểu, cảm thông cho công việc của chồng, dù con còn nhỏ nhưng vì công việc chung, vì sự bình yên của Tổ quốc, vợ mình luôn động viên để mình yên tâm công tác. Từ khi ra đảo đến nay, mình chỉ gặp cháu qua điện thoại”. Khi được hỏi về những khó khăn lớn nhất của cán bộ, chiến sĩ công tác trên đảo hiện nay, thay bằng câu trả lời, Lã Văn Tuấn chỉ tay về phía xa xa nơi có những cánh hải âu tung bay trên ngọn sóng tâm sự: “Ra đây rồi chúng em thấy trong đầu mình không còn tồn tại nhiều suy nghĩ toan tính thiệt hơn, sướng hay khổ, mà tất cả là vì tình yêu Tổ quốc, vì sức khỏe của bộ đội và nhân dân anh ạ”.
Đại úy Lã Văn Tuấn luôn gần gũi, quan tâm chia sẻ với bộ đội trên đảo.